HSNSL- Tới tuổi nào đó tự nhiên mà người ta biết về giới tính, về tình dục. Nhưng cũng vì không ai dạy mà biết nên mới có nhiều huyền thoại đầy bí ẩn, cấm kỵ, gây tò mò, sinh chuyện.
Cha mẹ dạy con đủ thứ, dạy con học ăn học nói học gói học mở nhưng chuyện rất quan trọng này, ảnh hưởng đến sức khoẻ tình dục, sức khoẻ sinh sản, hạnh phúc tương lai của cả một đời người, thì lại giấu nhẹm, không chịu dạy. Không chịu dạy không phải vì cố tình giấu giếm mà vì dạy… không được. Bởi cha mẹ cũng chưa hề được dạy từ thế hệ ông bà. Nhưng rõ ràng tình hình nay đã khác xưa rồi. Xưa không dạy cũng biết nhưng không có nhiều cám dỗ, nhiều hiểm nguy rình rập như bây giờ.
Giáo dục giới tính cho trẻ là việc không thể trì hoãn, nhất là với trẻ gái
Bây giờ mà không dạy thì nguy. Hồi xưa, nhà nhà xài đèn dầu, có lỡ bị phỏng một chút cũng không sao. Còn bây giờ đèn điện, lớ quớ sẽ bị điện giựt! Cho nên cha mẹ có bổn phận phải dạy con thôi, không thể khoán cho nhà trường, cho xã hội được.
Và, như một câu tục ngữ: Dạy con từ thuở còn thơ nên không thể trì hoãn được. Bởi đây là vấn đề văn hoá, vấn đề giá trị, nếp nhà, về kỹ năng sống… Trẻ con bây giờ có khi còn biết rành hơn cả người lớn. Có điều biết không đúng, không đầy đủ, và đó chính là nguy cơ lớn nhất.
Tình dục không xấu. Tình dục gắn với con người từ trong trứng nước. Thực vậy, khi thụ tinh thì đã sẵn các nhiễm sắc thể X,Y, phân định giới tính cho đứa bé dù đến ba tháng trong bụng mẹ, thai nhi mới có đầy đủ các bộ phận sinh dục nam hay nữ. Bên cạnh đó con người còn được trang bị một hệ thống các tuyến sinh dục, tạo ra các kích thích tố dành sẵn để tới tuổi nào đó thì được kích hoạt… nổ bùng ra. Nhiều khi cản không nổi là vậy! Cũng có trường hợp kích hoạt sớm quá, đâm ra bị “giú ép”, bị chai, sạn, thật là đáng tiếc. Nhất là vì không biết, vì thành kiến sai lầm mà gây hại không hay. Có người hỏi tại sao bày đặt trai gái chi cho phiền hà.
Thực ra thì một trong những chức năng của sinh vật là phải… truyền giống, phải sinh sôi nảy nở, phải làm mới mình không ngừng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Thiên nhiên chắc cũng đã thử nhiều cách rồi mới chọn cách có hai giới nam và nữ, đực và cái.
Chẳng hạn có những sinh vật sinh sản bằng cách nhân đôi, tách mình ra làm hai, y hệt nhau. Lại có những sinh vật được lắp đặt cả hai bộ phận sinh dục đực và cái trên mỗi khoang của thân thể, để chẳng phải vất vả tìm kiếm đâu xa – như ở một loại ký sinh trùng. Nhưng đó lại là những sinh vật cấp thấp. Và có lẽ thiên nhiên thử nghiệm như vậy thấy không hay lắm, nên cần phải có sự trao đổi gen di truyền giữa hai giống tách biệt nhau thì sự “đổi mới” từ thế hệ trước đến thế hệ sau mới hoàn chỉnh, tốt đẹp hơn để duy trì nòi giống.
Do vậy mà trong cùng một gia tộc, cùng một dòng gen mà hôn phối với nhau thì sẽ không tốt, sinh ra nhiều thứ bệnh nguy hiểm, thậm chí có thể đến chỗ diệt vong.
Sinh vật thì phải ăn, phải ngủ, phải thải chất bã và phải… truyền giống. Những chuyện này luôn được gắn sẵn vào trong gen. Con gà mới nở đã biết mổ thóc ăn, đã biết bươi để kiếm thức ăn, và sau đó biết… đạp mái! Con bê mới sinh chập chững vài bước đã biết tìm đến vú mẹ và sau đó biết kiếm cỏ rồi tìm con cái. Con người cũng vậy, sanh ra đã vùi đầu tìm vú mẹ mà nút chùn chụt ngon lành! Thế nhưng con người là sinh vật… cao cấp nên không chỉ biết ăn thôi, mà còn biết tìm món ngon vật lạ, cao lương mỹ vị, để ăn sao cho ngon, cho khoái. Ngon quá, khoái quá, nhồi nhét cho cành hông, dzô dzô trăm phần trăm hoài thì bắt đầu sinh bệnh.
Bệnh là một cách nhắc nhở, từ khiển trách, cảnh cáo đến… sa thải. Ngủ cũng vậy. Không thể không ngủ. Ngủ để phục hồi năng lượng, để các tế bào được nghỉ ngơi. Ngủ thừa hay thiếu đều sinh bệnh. Thải bã cũng vậy. Bón hay tiêu chảy đều… khổ. Cuối cùng là chuyện truyền giống. Để khuyến khích các sinh vật đừng làm biếng đối với chuyện truyền giống này nên thiên nhiên đã dụ nó bằng cách ban thưởng ít nhiều khoái cảm. Vì thế mà ta thấy các sinh vật đều hùng hục về chuyện này một cách hăng say!
Có điều các sinh vật đều làm nhiệm vụ theo bản năng, đúng mùa đúng tiết. Nó cũng chẳng ngượng ngùng, chẳng cần dạy dỗ. Dĩ nhiên nó cũng phải… dày công chọn lựa bạn tình, cũng phải ve vãn múa may chút đỉnh để các hormone có dịp được kích hoạt đâu ra đó cho đến lúc chín muồi. Con người do sự “thông minh vốn sẵn tính trời” của mình đã… tận dụng mọi điều kiện để hưởng thụ khoái cảm mà chẳng thèm quan tâm tới chuyện… truyền giống. Kết quả, nhiều xã hội đang chới với vì thiếu sự đổi mới thế hệ, người già cứ già hoài, người trẻ chẳng chịu sinh ra. Vậy là có chuyện lùng sục kiếm con nuôi!
Tóm lại, tình dục là chuyện… bình thường, cần thiết, và sở dĩ nó có vẻ “rùng rợn” là do ta không biết rõ nên đâm ra sợ. Trẻ mới lớn thì tò mò vì bị bưng bít, hù doạ, người lớn thì cũng… mù tịt chẳng biết gì hơn. Phim ảnh về chuyện này thì nhảm nhí, hư cấu, giả tạo, diễn tả những cảnh quái đản làm lệch lạc trong suy nghĩ của nhiều người.
Nhiều trẻ “ngơ ngác” trước giới tính
Theo điều tra năm 2008 của bộ Y tế về sức khoẻ sinh sản của vị thành niên và thanh niên Việt Nam, tỷ lệ nam quan hệ tình dục trước hôn nhân là 11%, nữ là 4%. Có hơn 69% phụ huynh cho rằng không đưa giáo dục giới tính vào gia đình vì con cái còn nhỏ.
Một nghiên cứu của Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh cũng cho thấy phần đông giới trẻ không được học các vấn đề giới tính, sức khoẻ sinh sản một cách bài bản khi ngồi trên ghế nhà trường. Chỉ biết một số thông tin qua trao đổi với bạn bè hoặc sách báo. Nhiều thanh niên biết rất ít hoặc lơ mơ về những kiến thức giới tính. Đa số thanh niên biết ít nhất một biện pháp tránh thai, nhưng có tới 80% không sử dụng bao cao su trong lần quan hệ tình dục đầu tiên.
Theo Sài Gòn Tiếp Thị