Đạp xe chở em qua ngõ nhỏ
Đạp xe chở em qua rừng xanh lá.
Đạp xe chở em qua đồng cỏ bao la.
Anh sẽ chở em đi suốt cả cuộc đời
Miễn sao người yêu dấu không phật ý.
ANh sẽ vẫn chở em dù chân này có mỏi
Dù nắng có nhạt nhòa anh vẫn sẽ chở em
....
Từng vòng quay fedan miền mã
Mồ hôi ướt áo anh nhưng anh vẫn mỉm cười
Em nói rằng anh xuống để em đèo
Nhưng anh phẩy tay em đừng làm thế.
Chở em qua cây cầu Long BIên thế kỉ
Ngắm sông Hồng gió thổi lồng lộng áo tung bay.
nụ cười vang khúc khích giữa không gian
với anh em là nàng công chúa
đèo công chúa trên ngựa còi không thấy mỏi
thế giới này anh chỉ cần có vậy.
với anh như thế là quá đủ rồi
....
em bỏ anh bỏ quên bao kỉ niệm
xe đạp quanh hiu, ngõ vắng không thấy ai đi về
lẽ ra hồi đó anh nên ước
ước rằng phút giây đó mãi mãi tuổi hai mươi
đạp xe qua cây cầu sắt Long BIên
Nhưng chỉ một mình tôi , tôi biết nói gì hơn nữa
Ngày lại ngày bóng người đạp xe qua cây cầu đó
Chỉ một mình tôi sao thấy mỏi nhoài.
Gió thổi lồng lộng tôi vẫn đạp xe
Đạp và vòng quay fedan vẫn chạy
Có người con gái ra đi mang theo cả tháng năm tuổi trẻ.
Tôi bây giờ chỉ có bạn là xe đạp thôi
Xe đạp ơi cậu có buồn không
Cậu vốn là thân lừa ưa nặng
Chở một người lốp xẹp, chở hai người lốp lại căng
Tôi cũng chẳng hiểu mình có buồn không nữa.
Thiếu một người trái tim đã im lặng.
xe đạp ơi từng vòng quay vẫn đều.
Ngày lại ngày đạp xe trên cầu Long Biên đó.
Tôi dừng lại một chút trên thành cầu ngắm dòng sông trôi.
Dòng sông đỏ nặng phù xa
Tôi vứt xuống những viên giấy vo hình em gái nhỏ.
Để nước cuốn trôi dòng thương nhớ.
Tôi lại đạp xe tuổi xuân qua đi rồi.