Tác phẩm: Hương mật tựa khói sương
Tác giả: Điện Tuyến
Dịch: Nguyễn Thu Phương
NXB: Văn học và công ty cổ phần sách Văn Việt liên kết xuất bản
Dự kiến xuất bản: Tháng 9 năm 2011
Kết cấu: 1 Dẫn truyện + 24 chương chính + 2 ngoại truyện + 1 hậu kí + 1 kết truyện
Mở đầu Hoa tàn duyên mới
Ngón tay trong suốt của người ấy nhẹ nhàng giơ lên, đón lấy giọt sương rơi, ôm vào trong lòng, trong chớp mắt giọt nước ấy biến thành một bé gái hồng hào.
Tiết sương giáng , trăng lạnh, đêm khuya sương rơi càng nặng.
Trong Bách Hoa Cung, hai mươi bốn vị Phương chủ theo thứ tự quỳ phục trên tòa đại điện được lát bằng ngọc lưu li óng ánh, trầm ngâm chăm chú. Một cơn gió đêm thổi qua, ngoài đại điện bóng cây lay động, rải ánh trăng thành những viên ngọc vỡ rải rác trên mặt đất. Giữa tòa điện, tấm rèm bằng lụa mỏng màu nước nhẹ nhàng đu đưa, giống như hơi thở phập phù yếu ớt của người trong rèm.
Người ấy nằm nghiêng trên giường gấm chăn mây, mái tóc đen cài chiếc trâm màu hồng, đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở, dung mạo xinh đẹp vô cùng, tuy sắc mặt trắng bệch yếu ớt nhưng vẫn khó giấu được tư thái phong lưu trên khuôn mặt, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng. Ánh trăng nồng đậm như sương đọng trên đầu mày khẽ nhíu của nàng.
Đột nhiên, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, giữa những đợt thở dốc, hương thơm trước vốn như có như không phảng phất trong đại điện dần dần trở nên nồng đượm, giống như muôn hoa cùng nở, trăm hương hội tụ, hương thơm càng lúc càng trở nên nồng đậm khiến hai mươi tư vị Phương chủ vốn lạy phục trong đại điện không quản lễ nghi, xôn xao ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ ưu sầu khó giấu trên gương mặt người trong màn, lại vẫn như trước không dám cất tiếng.
Hoa ngọc lan, hoa hạnh, hoa nhài, hoa quế, hoa phù dung, hoa sơn trà, hoa sen, hoa tường vi … bên trong tấm rèm lụa, giữa không trung các đóa hoa đủ màu tranh nhau khoe sắc, rồi lại nhanh chóng úa tàn, cánh hoa rơi rụng như mưa, hoa rơi rực rỡ, trong chốc lát đã phủ đầy tòa đại điện lát ngọc lưu li, trông như một biển hoa, rực rỡ mênh mông khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng không nơi nương tựa.
Sau khi hoa thủy tiên rơi xuống, bông mai vàng cuối cùng tượng trưng cho mùa đông kiêu hãnh khoe sắc, trong khoảnh khắc, từng cánh từng cánh hoa rơi xuống. Khi cánh mai hồng cuối cùng lưu luyến không nỡ rời rơi vào biển hoa, người trong rèm chấn động mãnh liệt, ho ra một ngụm máu tươi, trên trán bay vút ra một đóa hoa sương, cuối cùng đọng lại thành một giọt nước lóng lánh. Ngón tay trong suốt của người ấy khẽ giơ lên, đón lấy giọt nước rơi xuống, ôm vào trong lòng, trong chốc lát giọt nước hóa thành một bé gái hồng hào.
“Chủ thượng!” Mẫu Đơn Phương chủ vén bức rèm lụa, quỳ ở trước giường, giơ tay đón lấy cô bé đang nhắm mắt ngủ say, cuối cùng không thể kìm nổi khi nhìn thấy khuôn mặt không còn huyết sắc của người nằm trên giường, nước mắt lăn trên gò má.
“Truyền lệnh của ta, từ nay về sau, thân thế của con ta sẽ theo ta mà đi, phàm kẻ nào tiết lộ sẽ bị nguyên thần tiêu tán!”. Người trên giường hơi thở yếu ớt, ngữ điệu tuy không cao nhưng lại có một loại cảm giác uy nghiêm trang trọng.
“Tuân lệnh! Thuộc hạ kính cẩn tuân theo ý chỉ của chủ thượng! Nếu có nửa phần vi phạm, sẽ tự hủy diệt nguyên thần!”. Hai mươi bốn vị Phương chủ bao gồm cả Mẫu Đơn Phương chủ đang bế đứa bé đều trịnh trọng cúi người bái lạy.
Người nằm trên giường nhìn thấy đám người lập lời thề, nước mắt rưng rưng, dường như có chút an lòng: “Như vậy thì ta yên tâm rồi, đều đứng lên đi. Mẫu Đơn, ngươi lại đây”. Nàng giơ tay vẫy vẫy một cách yếu ớt, cánh hoa bay múa theo từng cử động của nàng.
“Chủ thượng !” Mẫu Đơn Phương chủ bế đứa bé tiến lại gần trước giường.
“Cho nó ăn cái này”. Người trên giường cầm một viên thuốc tròn tròn trông như một hạt đàn châu để vào trong tay Mẫu Đơn Phương chủ. Mẫu Đơn Phương chủ nghe lời đặt viên thuốc vào miệng cô bé, dùng nước sương đọng trên hoa giúp cô bé nuốt viên thuốc vào bụng.
Trên khuôn mặt gầy gò của người trên giường hiện lên một vẻ cười an tâm, mong manh đến mức khó có thể nhìn ra: “Đó là Vẫn Đan, người uống loại thuốc này đều diệt tình tuyệt ái”.
“Chủ thượng, người đây là… ?”, Mẫu Đơn Phương chủ nghe xong hơi thở như tắc nghẹn.
“Vô tình thì mạnh mẽ, không yêu thì thoải mái. Đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất mà ta có thể dành cho con mình. Con ta không thể lại giống như ta đây…” Giống như chất chứa nỗi đau khổ khôn cùng, người nằm trên giường vừa bình phục đôi mày nhanh chóng nhíu lại, đưa bàn tay trắng bệch vô lực xoa xoa bộ ngực.
“Chủ thượng!”
Người nằm trên giường chậm rãi thở ra một hơi: “Không có việc gì đáng ngại”. Lại mở đôi mắt đẹp: “Hôm nay là ‘tiết sương giáng’?”
“Đúng vậy”. Đinh Hương Phương chủ ở cuối giường trả lời.
Người nằm trên giường đôi mắt mơ màng, như đang chìm đắm trong hồi ức mịt mờ, sau khoảnh khắc trầm lặng liền vuốt ve gò má hồng hào như cánh hoa của đứa bé, yếu ớt lên tiếng: “Vậy gọi nó là Cẩm Mịch đi”.
“Vâng! Thuộc hạ cung kính chúc mừng Thiếu Thần Cẩm Mịch ra đời!”. Hai mươi tư vị Phương chủ lần lượt dịu dàng vái lạy.
“Miễn đi. Không có Thiếu Thần gì cả, sau khi nguyên thần ta tiêu tán cũng đừng lập nó làm Hoa Thần”. Nàng xua xua tay, chuỗi ngọc trên cổ tay chạm vào nhau, như mưa hiên rơi vào đồ sứ, âm thanh kì ảo vang vọng, cúi đầu cười thê lương: “Làm một vị tán tiên tiêu dao thực là chuyện tốt”.
“Xin chủ thượng suy nghĩ kĩ càng, Hoa Giới ta sao có thể một ngày không có chủ?”. Dưới điện, Hạnh Hoa Phương chủ ngẩng đầu lên lo lắng.
“Tâm ý ta đã quyết, đợi sau khi ta qua đời, hai mươi bốn người các ngươi hai mươi bốn tiết luân phiên chăm sóc muôn hoa, lần lượt làm chủ bốn mùa”. Người nằm trên giường hơi thở yếu ớt, nhưng trong lời nói lại có vẻ quyết đoán không thể nghi ngờ.
Nghe được lời này, các vị Phương chủ trong điện không nỡ nhìn nàng, đồng thanh nói “Dạ!”, trong tiếng trả lời có vài phần nghẹn ngào.
“Để Cẩm Mịch sống trong Thủy Kính, trong vạn năm không được bước ra ngoài Hoa Giới ta nửa bước”. Người nằm trên giường vừa mới tập trung tính toán, đoán rằng trong vạn năm Cẩm Mịch e là sẽ gặp phải kiếp nạn, tuy đã uống Tuyệt Tình Đan nhưng nàng cuối cùng vẫn không thể yên tâm, mà Thủy Kính có bố trí kết giới, nếu giữ Cẩm Mịch ở nơi này trong vạn năm, có thể hoàn toàn đoạn tuyệt vết thương lòng khiến người ta đau xé ruột gan. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười mỉm như một bông sen xanh, đôi mắt sáng dần dần khép lại trong nụ cười ấy …
Tiết sương giáng năm Thiên Nguyên hai mươi vạn tám nghìn sáu trăm mười hai, Hoa Thần Tử Phân qua đời, trăm hoa tàn úa. Đêm đó, trong thiên đình lại có một nơi vui vẻ an hòa, các tiên dự tiệc cùng chúc mừng Thủy Thần Lạc Lâm và Phong Thần Lâm Tú kết duyên ân ái.
Hoa Giới vì để tang Hoa Thần, mười năm sau đó trăm hoa đều tiếc thương, giấu nhụy không nở. Trong mười năm trên đời không có đóa hoa nào nở, trong trời đất không có sắc màu. Cho đến mười năm sau, hết hạn để tang, trăm hoa lại đua nhau khoe sắc.
Năm năm trên ruộng sinh thu thảo, buổi buổi trong lầu đón tịch dương. Mây nước mênh mang, trong chớp mắt, bốn nghìn năm đã trôi qua.
Biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu biến thành biển xanh, mọi vật đổi thay, cuối cùng cũng chẳng có gì mới mẻ. Một đám thần tiên ngày ngày lên thiên đình vào giờ Mão , xử lí mấy việc lặt vặt thường ngày, lúc nhàn hạ thì đấu thơ thưởng rượu gọi bè kêu bạn, ngày qua ngày tầm thường vô vị, cực kì nhàm chán.
Người người đều trông ngóng xuất hiện một cơn sóng lớn kinh thiên động địa thần khốc quỷ sầu. Ngóng ngóng trông trông, quả thực không phụ sự kì vọng của mọi người, đứa con yêu của Thiên Đế đã gặp nạn.
Năm Thiên Nguyên hai mươi mốt vạn hai nghìn sáu trăm mười hai, con trai Thiên Đế là Hỏa Thần Phượng Hoàng tắm lửa niết bàn , cành ngô đồng lửa thiêu bốn mươi chín ngày mới tắt, sau khi ánh lửa dập tắt, Hỏa Thần Phượng Hoàng không rõ tung tích, Thiên Đế vô cùng tức giận.
Chương 1 Lần đầu gặp gỡ ở Thủy Kính
Lời nói vừa dứt, ta lại bị hắn hóa phép hiện nguyên hình, đang chuẩn bị tức giận, con chim khách ấy lại để ta vào lòng bàn tay nâng lên nâng xuống, nói: “Như vậy mang đi cũng không có vấn đề gì”. Nói xong liền bỏ ta vào ống tay áo rồi đằng vân bay đi.
1
Ta véo véo cái kết giới màu lam nhạt, nó vẫn co dãn đàn hồi như từ xưa tới giờ, so với vỏ quả bồ đào còn trơn láng hơn vài phần, nhưng cho dù là đao chém lửa thiêu cũng không sứt mẻ gì, nghe nói là do Hoa Thần tiền nhiệm bày ra. Ta phỏng đoán cái kết giới này nếu dùng để may áo thì sẽ vừa rất đẹp vừa thực dụng.
“A, đây có phải là Tiểu Đào Đào không? Xa nhau lâu rồi, xa nhau lâu rồi, lâu nay không gặp cháu vẫn tốt chứ?”. Lão Hồ đột nhiên chui từ dưới đất lên, đứng trước mặt ta, dọa cho ta một trận sợ hết hồn.
Ta sờ sờ ngực, trái tim giật thót mất hai nhịp rồi cũng yên ổn trở lại vị trí cũ. Ta vỗ vỗ cái trán bóng loáng của lão Hồ, nhắc nhở ông ấy: “Chúng ta sáng sớm nay vừa mới gặp rồi”.
Đôi mắt ti hí của lão Hồ chớp lóe, trên mặt chằng chịt nếp nhăn: “Đào Đào cười ta tuổi già, trí nhớ không còn minh mẫn phải không?”.
“Ừm”. Ta thành thực gật gật đầu.
“Đào Đào trước nay lúc nào cũng làm cho người khác đau lòng, ta cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ”. Ông ấy gật gù đắc ý: “Nghe nói Đào Đào đang muốn đi đâu à?”.
“Nghe nói Trưởng Phương chủ gần đây rất nhàn nhã, ta có một bản tấu thỉnh muốn đưa nàng xem”. Ta thò tay vào ống tay áo lấy ra một mảnh lụa: “Nghe nói bên ngoài Hoa Giới rất thú vị, ta muốn đi xem xem”.
“Đào Đào muốn xin Trưởng Phương chủ thả cháu ra khỏi kết giới?”. Lão Hồ giật mình sợ hãi.
Ta nhìn biển hoa ở bên ngoài Thủy Kính qua lớp kết giới, trông đợi có con côn trùng yêu quái nào đi qua đây có thể thay ta đưa tờ tấu thỉnh này cho Trưởng Phương chủ, nhất thời cảm thấy lão Hồ hết sức ồn ào.
“Ai ya ya, Tiểu Đào Đào bị trúng phải thứ bệnh gì thế này, bên ngoài đâu có chỗ nào thú vị, cực kì nguy hiểm cực kì nguy hiểm đấy. Quả Tinh, Quả Tiên như ta với cháu vốn rất hiếm có, chỉ cần bước ra ngoài là sẽ bị ăn thịt ngay”.
Lão Hồ là một cây cà rốt tu thành tiên, rõ ràng là rau củ, nhưng thích coi mình là trái cây, còn tự hào vì điều đó. Nghe nói trên đời này có rất ít rau quả tu luyện thành tiên, cho dù trong Hoa Giới khắp nơi đều là Hoa Tiên xinh đẹp này, trường hợp giống như chúng ta cũng là đặc biệt. Có điều lão Hồ tốt xấu gì cũng đã tu thành tiên, ta tu luyện suốt bốn nghìn năm nhưng vẫn chỉ là một Tinh Linh, ngay cả tiên cũng chưa tu thành, điều này không khỏi khiến ta u sầu.
Trong Thủy Kính ngoài ta vào lão Hồ, còn có mấy tiểu Hoa Tinh chưa trưởng thành. Thủy Kính có kết giới mạnh mẽ có thể ngăn cản người ngoài tiến vào trong, là do Hoa Thần tiền nhiệm bày ra để bảo vệ những Tinh Linh đạo hạnh nông cạn như chúng ta. Có điều, ta lại cảm thấy rất phiền lòng, giống như một cánh cửa chỉ được kéo không được đẩy, hoặc chỉ được đẩy không được kéo, luôn có một mặt có thể mở ra: nếu kéo cũng không mở, đẩy cũng không mở, liền trở thành một bức tường. Cái kết giới này chính là như vậy, không những ngăn cản người bên ngoài, còn ngăn cản Tinh Linh chúng ta trong Thủy Kính, cực kì quái dị. Trưởng Phương chủ mỗi năm tới Thủy Kính xem xét một lần, thuận tiện kiểm tra việc tu luyện của bọn ta. Mỗi lần thấy phép thuật của ta tiến triển đều không khỏi sụt sùi, chỉ nhẹ nhàng nói với ta, đợi vạn năm sau ta tu luyện thành tiên có phép thuật để tự bảo vệ mình mới có thể cho ta rời khỏi kết giới Thủy Kính này.
Mà ta, lại không có đủ tính kiên nhẫn, lại đợi thêm sáu ngàn năm.
“Cháu chưa có kinh nghiệm từng trải gì, bên ngoài rất là đáng sợ. Năm đó khi ta còn nhỏ, tình cờ gặp phải một con thỏ hai mắt đỏ như máu, há cái mồm to như chiếc chậu đỏ lòm thò ra hai cái răng nanh định ăn thịt ta, nếu không phải ta đào nhiều hố, dễ dàng trốn thoát thì đã sớm ra bã rồi, đâu còn có ngày hôm nay. Cháu xem xem, cháu xem xem, ở đây vẫn còn vết sẹo do con thỏ đó cắn này”.
Lão Hồ vừa nói vừa vén tay áo cho ta xem cổ tay của ông ấy. Ta thò đầu xem thử, thực không thể phân biệt nổi những vết màu nâu ấy, chỗ nào là vết đồi mồi của người già, chỗ nào là sẹo do thỏ cắn, nên đành thôi. Nói chung trong câu chuyện của lão Hồ, thỏ luôn là loài dã thú hung ác đáng sợ nhất trên thế gian.
“Một quả đào mật mọng nước như cháu, đi ra ngoài còn không bị người ta tợp một phát ăn sạch à”. Lão Hồ xoa xoa cái bụng tròn vo chép chép miệng.
“Cháu là quả bồ đào, không phải đào mật”. Tuy ta nghe câu được câu mất nhưng đây là vấn đề có tính nguyên tắc liên quan đến giống loài của mình nên ta vẫn nhắc nhở ông ấy.
“Bồ đào, đào mật không phải đều là đào sao? Một cô bé còn nhỏ tuổi như cháu mà bắt bẻ từng câu từng chữ thì không tốt đâu”. Lão Hồ bĩu bĩu môi, nói chung cảm thấy bị mất mặt, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Ta đợi cả nửa ngày cũng không thấy con yêu quái nào đi qua, đành phải thôi, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ lại tới.
Khi trở về, mặt trời đã lặn sau núi, trong gian phòng truyền tới một mùi cháy khét, mở cửa ra thấy Liên Kiều đang ôm một thứ tròn tròn đen thui chăm chú xem xét trước bàn của ta, thấy ta trở về thì rất cao hứng.
“Đào Đào, cô đã về rồi. Cô xem ta đã nhặt được thứ gì ở vườn sau của cô này!”. Liên Kiều nói còn chưa dứt lời đã đưa cái vật tròn tròn ấy ra trước mặt ta.
Mùi cháy khét kia khiến ta phải lui mấy bước mới có thể thở được, miễn cưỡng nheo mắt nhìn thử, cất lời khen: “Đen! Thực sự là rất đen!”.
Nhưng Liên Kiều lại không hài lòng: “Ta hỏi cô đây là thứ gì, cô lại nói về màu sắc với tôi làm gì?”.
Liên Kiều là một Hoa Tinh chưa tu luyện thành tiên, ngày thường rất thích đi khắp nơi nhặt nhạnh các thứ, nhưng phàm là những thứ nhặt được đều để ở chỗ ta. Thứ cô ấy nhặt được hôm nay không phải là thứ lớn nhất, nhưng chắc chắn là thứ thối nhất cô ta đã nhặt được.
“Chẳng qua chỉ là một con quạ lạnh cóng đã chết thôi, đem chôn làm phân bón cho hoa cũng tốt”. Ta lờ mờ nhìn thấy cái thứ đen thui thui đó là một cục lông cánh tròn tròn, đoán rằng đó là một con quạ đen.
“Con quạ lạnh cóng sao?”. Liên Kiều cao giọng nói: “Đào Đào, cô nói đây là một con quạ? Một con quạ à! Cả đời ta cuối cùng cũng gặp được một con quạ!”. Nói xong liền rất kích động hết quay sang bên này đến quay sang bên kia không biết làm thế nào cho phải.
Cũng không trách được cô ấy kích động như vậy, trong Thủy Kính này trừ một ít hoa cỏ côn trùng, trước nay chưa từng có con quạ nào có thể bay vào, ta chỉ vì đã lật xem một lượt cuốn sách “Đại toàn về các loài vật trong lục giới” (Đại toàn vật chủng lục giới) của lão Hồ, cho nên có chút ấn tượng.
“Sắp chết? Thế thì vẫn chưa chết, có thể cứu sống nó hay không? Chúng ta nuôi nó được không?”. Liên Kiều kéo ống tay áo của ta nài nỉ nói.
Ta nhìn bàn tay đen sì sì của Liên Kiều, lại nhìn tay áo của mình, may là hôm nay ta mặc bộ xiêm y màu tím, giặt kĩ rồi bộ áo này vẫn có thể miễn cưỡng mặc tiếp, liền dằn cơn tức giận xuống nói với cô ấy: “Sống thì thế nào, chết thì làm sao? Sống chết đều có cơ duyên, muôn vật tự có luân hồi. Nó nếu có mệnh, thì đặt ở trong vườn không quản không hỏi đến cũng sẽ tự sống lại, nếu nó không có mệnh, thì dẫu ta cứu nó cũng không đấu lại với trời”.
“Những lời huyền diệu Đào Đào nói ta lại hồ đồ rồi, ta chỉ biết Phật dạy phải có đức từ bi, Đào Đào sao có thể thấy chết mà không cứu?”.
“Sao cô biết tôi cứu con quạ này là từ bi? Kẻ phàm phu mê luyến cuộc sống, nào ai hay biết Đức Phật dùng cái chết để cứu độ chúng sinh, dẫn dắt vãng sinh tới bờ bên kia. Sống rất đau khổ, chết mới được hưởng cực lạc”.
Liên Kiều há hốc mồm, trợn mắt nhìn ta một cái, rồi lại há hốc mồm, cuối cùng nói một cách bối rối: “Cô để ta suy nghĩ đã”. Nói xong liền một đường vừa suy nghĩ về những lời ta nói vừa đi ra khỏi cửa.
Ta cười ha ha mang con quạ đen kia ra vườn sau, ngày trước ta trồng một cây chuối ở vườn sau nhưng lại không ngờ là mãi nó chả lớn, nghĩ là do đất không màu mỡ, nếu đem chôn con quạ đen này làm phân bón, mùa hè năm nay cây chuối nhất định sẽ có cành lá sum suê che mát cho ta.
Ta một lát đã chôn xong, sau đó liền rửa mặt súc miệng trở về phòng đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, ta chợt nghĩ tới việc làm sao con quạ đen này có thể xông vào kết giới Thủy Kính, nghi ngờ nửa buổi, ta lại đứng dậy ra vườn sau đào con quạ đen ấy lên.
Ta tiện tay hái mấy chiếc lá bồ đào gọi một đàn đom đóm đến, bao lại thành một chiếc đèn đom đóm, soi sáng để ta lật lật cánh của nó, ở dưới gốc của cánh có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Quả nhiên không phải một con quạ đen bình thường, nghĩ là một con quạ đen đã thành tiên đạo, chôn làm phân bón rất là đáng tiếc, chi bằng đem nó hấp cách thủy rồi chia cho các Tinh Linh trong Thủy Kính ăn, còn có thể tăng thêm linh lực, bớt đi nỗi khổ mấy năm tu luyện.
Nghĩ đến đây, ta chợt cảm thấy hành động của mình cực kì sáng suốt. Chỉ là con quạ này đã gần như không còn thở nữa, mắt thấy sắp cứng đờ, đem hấp cách thủy công hiệu nhất định sẽ giảm đi một ít, hấp thu linh lực phải chú ý đến độ tươi sống. Ta đành trước tiên điều hòa chân khí cho nó một lần, không để cho nó cứng đờ mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta liền cắn răng chui xuống dưới giường lôi hũ mật ta đã ủ suốt năm trăm năm ra, múc một giọt mật đổ vào trong mỏ nó, lại điều hòa chân khí cho nó. Sau khi ta làm xong những việc này, cánh con quạ đen này lập tức ấm thêm một ít. Ta cực kì hài lòng vỗ vỗ tay, quay đầu đi vào nhà bếp lấy nồi.
Nhưng không ngờ khi ta cầm nồi quay trở lại, cái đèn đom đóm vốn bị ta bọc lại không biết bị cái gì kinh sợ đã mở ra tán loạn, bay đầy cả phòng.
Ta vừa nhìn, cũng chả có chuyện gì lớn, lũ côn trùng này đúng là chưa từng trải chuyện đời.
Có điều con quạ đen đắc đạo này vì uống mật của ta nên giờ đã hiện hình người, nửa người đang nằm mềm oặt trên bàn. Ta cầm cái nồi đi vòng quanh hắn một vòng, có chút buồn bã, nó biến thành hình người, cái nồi bé bằng bàn tay này của ta sao có thể đựng được, không đựng được đương nhiên không thể hấp cách thủy được.
Nghĩ một lúc, ta mới nhớ ra phàm là tiên gia, thần linh, yêu quái đều có một quả nội đan tinh nguyên, tất cả linh lực đạo hạnh bình sinh đều ngưng tụ trong đó, chỉ cần lấy được nội đan tinh nguyên này là có được tất cả, vừa rồi là ta ngốc nghếch, lại muốn đem con quạ đen này đi hấp.
Chỉ là không rõ con quạ đen lạnh cóng này giấu nội đan tinh nguyên của nó ở đâu, ta cố sức kéo nó lên trên giường, lục soát bộ xiêm y màu đen rách nát trên người nó khắp một lượt, cũng không tìm thấy một thứ gì giống như đan hoàn cả. Nghĩ là hẳn giấu trong cơ thể của nó rồi.
Ta lại cố sức cởi bộ xiêm y màu đen thủng lỗ chỗ của nó ra, tìm cả nửa ngày, cuối cùng có một phát hiện rất đáng mừng. Dưới bụng dưới của con quạ đen này có một cái bọc rất quái dị, ta véo véo, có chút mềm lại có chút cứng. Ta nhớ lại cấu tạo thân thể của mình một lát, thực sự không có thứ gì tròn tròn như vậy, đoán rằng nội đan tinh nguyên nhất định được giấu trong này. Ta quả là thông minh.
Ta bẻ một cành bồ đào biến nó thành một con dao sắc bén, lại dùng hai sợi tóc của chính mình để thử lưỡi dao, vừa chạm vào tóc liền đứt, ta thấy rất hài lòng.
Cầm con dao, ta xoay lưng lại phía mặt của con quạ đen, ngồi lên trên bụng dưới của nó, cầm lấy cái bọc đó chuẩn bị hạ lưỡi dao xuống, bất chợt nghe thấy sau lưng có một tiếng quát phẫn nộ như sấm sét giữa trời quang: “To gan!”.
Trong một đêm thanh vắng tĩnh lặng thế này, đột nhiên lại vang lên một âm thanh không hài hòa như vậy, thực khiến người ta sợ hãi. Ta sợ tới mức ngã xuống đất, con dao trong tay suýt nữa cắt đứt cả tay.
Chỉ thấy con quạ đen trần truồng kia từ trên giường của ta ngồi bật dậy, một đôi mắt lóe sáng như mũi dùi đang liếc xéo ta. Bị người ta nhìn xuống như vậy, ta bỗng cảm thấy mất hết dũng khí, thế là nhặt con dao đứng lên, như vậy mới có thể miễn cưỡng cùng nó nhìn thẳng. Ta không khỏi cảm khái trong lòng: không hổ là một con quạ đen đã đắc đạo thành tiên, ngay cả dáng người cũng cao hơn cây mía trong sân nhà lão Hồ.
Không khỏi lại nghĩ tới mình đã tu luyện bốn nghìn năm nhưng đạo hạnh chẳng tiến triển mấy, đến giờ bộ dạng vẫn là một đứa trẻ mười tuổi ở nhân gian, thậm chí so với Liên Kiều có một nghìn năm đạo hạnh còn non nớt hơn nhiều. Đương nhiên lúc đó ta còn chưa biết mình không phải là một Bồ Đào Tinh bình thường.
Ta còn đang rất hổ thẹn vì vóc người nhỏ bé của mình, con quạ đen bên cạnh đã dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta từ trên xuống dưới một lần, mở miệng liền quát hỏi: “Dưới kia là tiểu yêu phương nào?”. Tuy trên người không một mảnh vải nhưng khí thế của con quạ đen này lại hoàn toàn áp đảo ta, khi đó lần đầu tiên ta ý thức được rằng quần áo và khí thế hoàn toàn chẳng có nửa phần quan hệ.
Có điều ta tuy đạo hạnh nông cạn, nhưng tốt xấu gì cũng là một Tinh Linh đường đường chính chính lấy tu tiên làm mục đích phấn đấu cao cả, bị một con quạ đen gọi là tiểu yêu thực khiến ta bi phẫn vô cùng.
Nghĩ lại con quạ đen này vừa mới cận kề cái chết, ăn được một giọt mật của ta liền khôi phục hoàn hảo như xưa, mà loại mật ta ủ có công hiệu như thế nào ta hoàn toàn nắm rõ, đủ thấy đạo hạnh của con quạ đen này không thấp. Ta nếu cùng nó đấu phép nhất định sẽ thất bại thảm hại, càng đừng nói tới việc ta vừa muốn lấy nội đan tinh nguyên của nó, nếu để nó biết, chỉ sợ hôm nay chính là ngày ta hương tàn ngọc nát.
Cân nhắc một phen, ta dung tư thái hòa hoãn, khiêm tốn cung kính nói: “Đạo hữu cứ gọi ta là “ân công” là được, làm việc thiện không lưu tên tuổi là truyền thống tốt đẹp của Tinh Linh trong Thủy Kính ta”.
Lời này nói rõ ta là ân nhân cứu mạng nó (tuy bản ý của ta là vì cứu nó xong sẽ ăn thịt nó, nhưng cách làm khác mà cùng một hiệu quả, cứ coi là ta cứu nó), nó tự nhiên không thể giết ân nhân của mình được, hai là nhắc nhở nó ta thuộc tộc Tinh Linh chứ thực không phải là tiểu yêu trong miệng nó.
“Ân công sao?”. Con quạ đen nhìn ta một cái như cười mà không phải cười.
Nhìn thấy thế ta trong lòng phát lạnh, nghĩ là đã bại lộ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thản nói: “Chả lẽ lại không đúng. Hôm nay đạo hữu rơi xuống vườn của ta, bị thương rất nặng, để cứu tính mạng của đạo hữu, ta đã đem cả hũ mật hoa tự tay bí chế cho đạo hữu uống, lại còn vì ngài điều hòa chân khí, đạo hữu mới tỉnh lại”. Trời xanh chứng giám, trừ phần “cả hũ mật”, lời nào cũng xác thực.
Con quạ đen kia bỗng nhiên cười tươi rói, tuy vẻ rực rỡ khó so với cảnh cả vườn hoa đào khoe sắc nhưng lúc đó nhìn thấy ta lại có ý sợ chết khiếp. Chỉ thấy nó âm trầm mở miệng nói: “Đạo hữu vừa mới vung dao lên không phải cũng định cứu tính mạng của ta đấy chứ ?”
Ta trịnh trọng suy nghĩ một lúc, thương cảm kéo một tấm chăn đắp lên người nó: “Ta thấy đạo hữu áo quần rách rưới, vốn muốn thay cho đạo hữu một bộ quần áo, nhưng không ngờ ở dưới bụng dưới của đạo hữu mọc ra một khối u, tuy là thân tàn chí không tàn không hẳn không phải là việc tốt, nhưng mà chung quy vẫn có chỗ khác với người thường, ta đã cứu đạo hữu, tự nhiên việc tốt phải làm cho trót, cho nên muốn thay đạo hữu khoét khối u này đi”.
Ta vừa nói xong, sắc mặt con quạ đen rất cổ quái, lúc xanh lúc trắng, cực kì dị thường, lại nhìn ta từ trên xuống dưới một phen, hỏi: “Ngươi là con gái?”. Tiếp đó lại nói: “Đã là thân con gái, lẽ nào không biết nam nữ có chỗ khác nhau? Làm bừa như vậy còn ra thể thống gì!”. Trong lời nói có phần tức giận.
Chuyện này ta chẳng biết trả lời như thế nào, ta chỉ biết muôn loài có phân biệt hoa, cỏ, cây cối, người, cá, chim, thú, từ trước tới nay chưa từng nghe thấy cái gì là sự khác biệt giữa nam với nữ, rất là hoài nghi. Sau này có một hôm, sau khi nghe ta kể xong câu chuyện này, lão Hồ cực kì bi phẫn, nước mắt rưng rưng tố cáo: “Ta chính là thân nam nhi, Tiểu Đào Đào sao có thể trắng trợn nói là chưa từng nhìn thấy đàn ông!”. Ta không để ý lắm an ủi ông ấy: “Ta nghĩ phàm là cà rốt lớn lên đều giống hệt ông”. Lão Hồ đấm ngực dậm chân.
Lúc ta đang mơ hồ và bàng hoàng vì suốt bốn ngàn năm đây là lần đầu tiên ta biết mình là con gái, mà trên đời còn có một giống loài khác gọi là “con trai”, con quạ đen tự xưng mình là thân nam nhi kia dùng tay vân vê búi tóc trên đầu ta, nói: “Xem như ngươi tuổi còn nhỏ, lại ở nơi bên ngoài hoang dã của thiên giới, ta tạm không tính toán với ngươi”.
Ta phẫn nộ đang muốn cãi lại, nhưng con quạ đen kia lại niệm khẩu quyết biến ta hiện nguyên hình, ta đứng không vững liền lăn long lóc trên thành giường rơi xuống, con quạ đen kia lại hứng thú dùng đầu ngón tay kẹp ta lên: “Ta tưởng là thứ gì, thì ra là quả Bồ Đào Tinh bé xíu”.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn lúc mở lúc khép trước mặt ta, ta bỗng nhiên nghĩ tới lời của lão Hồ: “Quả Tinh, Quả Tiên như ta và cô vốn rất hiếm có, chỉ cần đi ra ngoài là bị ăn thịt ngay”. Ta run lẩy bẩy nhắm chặt đôi mắt, lão Hồ à lão Hồ, ra quân chưa thắng trận thân đã vong, ta hôm nay còn chưa rời khỏi Thủy Kính đã bị một con quạ đen ăn thịt rồi, tha thứ cho ta đi trước một bước.
Hậu quả khi nhắm mắt là, không cẩn thận liền ngủ luôn.
Đợi khi ta ngủ say tít mít tỉnh lại, lại thấy trước mắt một mảnh tối sầm, sao trời còn chưa sáng, lại cảm thấy một trận Thái Sơn áp đỉnh, trong lòng thầm nghĩ không phải là mình đã chui vào trong bụng con quạ đen kia rồi chứ, nếu bây giờ ta biến lại thành hình người, không biết có làm cho bụng nó trương phình ra hay không.
Nói biến liền biến.
Sau khi biến thành hình người, trước mắt ta bỗng là một khoảng rộng rãi sáng sủa, nhưng không phải là ta làm cái bụng của con quạ đen ấy trương phình ra. Thì ra con quạ đen ấy không biết lúc nào đã biến thành hình chim, đang dang cánh ngủ trên giường của ta, vừa rồi chính là cánh của hắn đè lên người ta.
Thì ra, quạ đen không ăn bồ đào. Ta cảm thấy rất yên tâm.
Nghĩ tới hôm qua còn chưa đưa tấu thỉnh cho Trưởng Phương chủ, ta liền chuẩn bị lại đi ra kết giới.
Khi sắp bước ra đến cửa, ta chợt nghe thấy một thanh âm như nước chảy ngọc rơi ở sau lưng mình: “Ngươi hãy chuẩn bị bữa sáng”. Nhưng ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con quạ đen kia đã biến thành hình người, đang lười nhác dựa vào thành giường. Nghe khẩu khí của hắn có vẻ rất hay sai phái người khác, đáng tiếc ta lại có thói quen xấu là không quen nghe người khác sai phái.
Thế nhưng – đáng chán nhất chính là chữ “thế nhưng” này – pháp lực của hắn cao cường hơn ta, tối qua tùy ý niệm khẩu quyết liền biến ta hiện nguyên hình, đắc tội với hắn chắc chắn với ta chả có chuyện gì tốt. Thế là, ta đành ngậm đắng nuốt cay đi ra khỏi cửa, sau lưng còn nghe thấy một tiếng: “Đi nhanh về nhanh”.
Khi ta đưa món ăn ta vất vả tìm được cho con quạ đen kia, sắc mặt của con quạ đen ấy lại biến đổi lần lượt lúc xanh lúc trắng một màn y như tối qua, sau đó đưa cho ta một cách căm ghét: “Ngươi tự ăn đi”.
Ta cúi đầu nhìn đi nhìn lại cả đĩa giun đất đang ngoe nguẩy bò lên bò xuống, cảm thấy chẳng có chỗ nào không ổn cả: “Quạ đen không phải đều ăn giun sâu sao?”. Uổng công ta đào bới khắp vườn sau một phen mới tìm được lũ sâu này, miễn cưỡng nhét đầy một đĩa.
Lần này sắc mặt con quạ đen càng phong phú hơn, sau khi các màu đỏ cam vàng lục xanh lam tím lần lượt thay phiên, cũng mở được miệng: “Tên tiểu yêu này, ai nói với mi ta là quạ đen?”.