Note: Mình nghĩ nếu ai thực sự muốn đọc thì nên nghe nhạc mình post lên trước rồi hãy đọc nhé. Mình nghĩ như vậy sẽ làm câu chuyện hay hơn và tiếp cận đến các bạn nhiều hơn
Ngồi trên chiếc ghế đá ở công viên Ngô Gia Tự mà tôi không nguôi nhớ về em, hình bóng em cứ hiện lên trong trái tim tôi, từng nhịp thở là 1 lần tôi nhớ tôi nhớ đến phát điên lên. Hàng cây này nơi tôi và em gặp nhau cả những làn cỏ này nữa đều vẫn còn vương dấu chân em những hơi ấm của em làm cho trái tim lạnh giá này của tôi có thêm sức sống
Có lẽ cái cuộc sống khắc nghiệt này đã xô tôi bắt gặp những cảnh đời nghiệt ngã, những mảnh đời bất hạnh đó đã làm tôi yêu quí thêm cái cuộc sống này. Cái ngày tôi gặp em cũng là cái hôm mà em đang đợi khách. Trời đã vào đông, những cơn gió mùa đông bắc là cho cả người em tái tê co quắp ban đầu tôi cứ ngỡ tưởng như em đang đợi ai đến gần em tôi hỏi:
-" Bạn đang đợi ai à? "
-" không!" (Cô ấy đáp)
-" Thế dời lạnh như thế này bạn đứng đây làm gì"
Em lặng thinh không trả lời nhưng tôi phần nào nghe thấy những tiếng nấc của em chắc là em chuẩn bị khóc
Tôi đứng lại với em một lúc cả tôi và em nhìn nhau như 2 con người ở 2 thế giới khác:1 tối 1 sáng. Một lúc sau có 1 bóng của 1 người thanh niên đi qua
-" Bao nhiêu?"
-" 500 tùy đáp"
-" Đi"
Ngay tức khắc chiếc xe trở em phóng vút ra khỏi công viên tôi lắc đầu chua chát, cái nhếch mép của tôi như 1 sự miệt thị em
-" Con đĩ " (Tôi nói)
Tối hôm sau vẫn chỗ đó tôi lại 1 lần nữa gặp em nhưng chỉ khác 1 điều là không có 1 ai đón em hết chỉ có một mình tôi và em. Cái rét cứ lớn dần lên từ tối cho đến đêm, nó thật khắc nghiệt giống như cuộc đời em vậy
-" Em tên gì vậy? "
-" Thảo làm sao thích không đây cho"
Em nói với cái giọng trải đời dường như những lời nói của em có vẻ già dặn hơn so với tuổi. Tôi bắt đầu khó chịu:
-" Thế Thảo bao nhiêu tuổi rồi?"
-"16. Sao hỏi nhiều thế có đi không?"
Thế ra em mới 16 tuổi nhưng những lời lẽ mà em nói với tôi sao lại chua chát thế, những câu nói cộc lốc không chủ ngữ lam tôi không biết phải trả lời ra sao. Tôi đổi giọng xưng anh
-" Sao em không cố gắng đi học mà lại dấn chân vào con đường này. Em cứ như thế này mãi sao? Liệu có được không?"
-" Mặc kệ tao hỏi làm gì cơ chứ" ( Thảo bắt đầu khóc)
Có lẽ câu nói của tôi đã làm em chú ý mặc dù xưng "tao" với tôi nhưng những câu nói của tôi 1 phần nào đó tác động được đến em
-" Thế bố mẹ em đâu sao lại để em thế này"
Hình như câu nói này của tôi đã cảm hóa được em nó như động vào vết thương đã lâu ngày trong lòng em. Em òa khóc nước mắt lã chã rơi trên đôi má em. Em trình bày:
-"Bố mẹ em bỏ nhau cả 2 người đêu đã lấy người khác bỏ mặc 2 chị em em vất vưởng sống nhờ nhà bà ngoại. Không lâu sao bà ngoại mất bỏ lại 2 chị em em thực sự em không biết làm gì để kiếm sống nữa chỉ biết làm cái công việc bẩn thỉu này để sống thôi "
Nghe đến đây tôi mới thật sự hiểu em không như lần đầu tôi gặp. Dần già tôi mới biết được hoàn cảnh của em, quả đúng như em nói. 1 số phận bất hạnh làm cái nghề " bán chôn nuôi miệng" thật không dễ gì chút nào. Cứ mỗi đêm qua đi là 1 lần em bán đi tuổi thanh xuân của chính mình cho người khác, tôi chỉ biết đứng đó nhìn em 1 cái nhìn bất lực và bế tắc. Nhìn em tôi thương cho cái số phận nghiệt ngã mà em đang phải gánh chịu, tôi thương cho mảnh đời bất hạnh của em và tôi đã bắt đầu yêu em yêu em không hối tiếc cho dù em chỉ là 1 con đĩ.
- " Thảo ah anh yêu em cho dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn yêu em vẫn luôn tha thứ cho em. Hãy đến với anh!"
-" Không! 1 con đĩ như em không xứng với anh em biết là anh sẽ nói những câu này nhưng em chỉ xin anh 1 điều: Hãy quên em đi đừng vì em mà anh phải lãng phí cả cuộc đời để chờ đợi nghe em anh nhé!"
Toi sững người vì nghe câu nói của em. Tôi không tin 1 người như tôi lại không yêu được em xung quanh tôi có bao nhiêu người con gái đang chờ đợi vì tôi giống như tôi đang chờ em mà sao em lại nỡ đối xử với tôi như thế. Tôi bỏ quên em lúc nào không biết
1 tháng sau tôi đến nhà em chơi tôi gọi cổng mà mãi không thấy ai ra mở 1 lúc sau thằng Cường (em Thảo) chạy ra khóc mếu máo:
-" Chi Thảo chết rồi anh Vũ ạ huhu!"
Tiếng khóc của nó như làm xé lòng tôi ra thành từng mảnh. Tôi gặng hỏi"
-" Thế chị mất lúc nào?"
-" Chị mất tuần trước anh à huhu trước khi mất chị bảo hộ em nhắn hộ anh rằng : hãy yêu người khác đi đừng chờ chị ấy nữa chị ấy sẽ không quên lòng tốt của anh và mong anh hạnh phúc sau này"
Tôi đờ người ra người tôi như muốn phát điên lên tôi không tin em rời xa tôi mãi mãi và tôi đã òa khóc khi đứng trước mộ em dường như tôi đang phải trả giá cho những lời lẽ khinh miệt em. Tôi hối hận lắm hối hận vì đã không ngăn được em làm cái nghề miệt hạng đó. Em đã mất vì cái căn bệnh HIV chết người kia mà em đã vô tình nhiễm trong 1 lần đi chơi với khách. Thực sự những năm tháng giờ đây tôi không biết sống như thế nào đây
Trước mộ em tôi đặt 1 vòng hoa trắng bên mộ tôi ôm Cường như 1 người anh ruột ôm 1 thằng em trai vậy
-" Thảo ạ! Anh có lẽ đã không khuyên được em ở dưới suối vàng em hãy làm một người tốt nhé đừng làm cái nghề đó nữa. Hãy sống khôn chết thiêng phù hộ độ trì cho Cường. Tuy anh nghèo nhưng anh sẽ cố hết sức để lo cho Cường ăn học nên người xứng đáng với tâm nguyện của em. Vĩnh biệt em Thảo ạ!"
Đây là những lời nói xám hối cuối cùng của tôi dành cho em tôi chỉ biết rằng sau lời nói đó từ xa xuất hiện bóng 1 người con gái hiện lên mỉn cười rồi bay đi giữa những cơn gió lạnh. Bầu trời đã chuyển xanh mang những cơn gió ấm áp tới
Câu chuyện này là câu chuyên có thực của đời tôi. Cuộc đời luôn có những mảng màu khác nhau sống trong xã hội cần có sự bao dung và thứ tha cho nhau đây cũng là bài học dành cho những bạn gái những bạn sắp sửa trở thành như vậy rằng: đừng sống buông thả, với cá nhân mình luôn biết trân trong cuộc sống quí giá này đừng bán đi mạng sống của mình cho người khác. Đây cung là bài học cho các học sinh mới lớn của trường Ngô Sỹ Liên rằng: hãy sống nghiêm túc mẫu mực đừng làm con đĩ trong chính cuộc đời mình để rồi trở thành những bóng ma tội lỗi
Chân thành cảm ơn các bạn đã đón đọc! Nếu có những ý kiến gì hãy comment cho mình nhé để mình có những chia sẽ tốt hơn