Giữa cánh đồng hoa điên điển
Em trốn anh, anh tìm hoài không ra.
anh ngơ ngách em ở đâu rồi.
Trái tim bồi hồi khẽ gọi tên cô gái nhỏ ở đâu
Rẽ cành hoa anh thấy người con gái
Đẹp rạng ngời giữa rừng điên điển không hương.
Cô bé nhìn thấy tôi miệng nở nụ cười.
đẹp dịu dàng như những bông điên điển.
Tôi xoay 3 vòng như điệu múa thiên nga giữa hàng cây xanh lá
đánh thức một trái tim bé nhỏ.
Em cười sau này anh nên là nghệ sĩ.
Tôi xoa đầu em " anh chỉ là nghệ sĩ của lòng em".
Gió cuối thu khẽ lay những cành cây hoa vàng
và anh muốn em hát bài ca về loài điên điển.
em nói rằng em không nhớ bài đó.
anh nói rằng thế có nhớ anh không.
em quay lưng khuất dần sau những rặng điên điển.
Câu trả lời như gió thổi cánh hoa bay.
3 năm trời tôi xa quê xa cánh đồng hoa sắc.
Vào đại học nơi thành thị xa hoa.
Cánh hoa ép trong trang nhật kí.
bóng em tôi ép cả trong hồn.
có lời ru buồn nghe mênh mang mênh mang
tôi trở về bên cánh đồng hoa ngày đó
sao em nỡ vội lấy chồng bỏ mặc người thân gấy như vậy.
cánh hoa hát rì rào trong gió.
hoàng hôn bông điên điển sao đẹp vô cùng.
Bão đến cả cánh đồng dật dật
Tôi lặng nhìn những cành cây ngả nghiêng
Mưa tuôn như thác đổ ào ào.
Hạt mưa sa có thấy em bé nhỏ.
Tôi tìm hoài giữa đồng hoa ấy.
Điên điển còn nhưng em của tôi đâu.